Cuộc đời còn dài, đừng vội từ bỏ nếu một lần gục ngã

Thắng thua là chuyện thường tình, dù cho có thua một lần, nhưng không có nghĩa là bạn không còn cơ hội thắng, cuộc đời còn dài, vì thế, lạc quan mới là thứ bạn cần.


Hồi bé, tôi không được cao cho lắm, người gầy choắt, thường xuyên bị ốm, yếu đến mức mẹ tôi chỉ muốn cả ngày đều có thể ở nhà trông nom tôi. Khi đó, tôi cũng lười vận động, hàng ngày trừ đi học ra tôi đều ngồi không một chỗ.

Năm tôi học lớp 4, một lần đi qua sân cỏ, nhìn thấy những dáng người chạy qua chạy lại chuyền bóng trên sân, cảm thấy thật ngầu, thế là tôi cứ đứng đó nhìn họ chơi. Họ chuyền qua chuyền lại, tranh giành nhau một quả bóng, cuối cùng có một người vượt qua các chướng ngại, thuận lợi đá bóng vào lưới trong tiếng hô hào, cổ vũ của những người xung quanh.

Một phút ấy, không hiểu sao tự dưng tôi cũng thấy rất hưng phấn như họ dù tôi không hề tham gia vào cuộc chơi, và tôi chợt phát hiện, tôi cũng muốn được như họ.

Sau đó, người anh trai đá bóng vào lưới ấy nhìn thấy tôi, anh hỏi tôi, có muốn chơi không? Trời xui đất khiến tôi gật đầu, bỏ cặp sách xuống, bước vào sân cỏ.

Đến nơi tôi mới phát hiện, tôi còn chưa cao đến ngực anh ấy. Anh cúi đầu nhìn tôi, cười ha ha: "Nhóc con, sao em lùn thế, nhìn cũng yếu ớt nữa. Thế này đi, nếu em có thể cướp bóng của anh, coi như em thắng, tặng em một lon nước ngọt. Nếu như anh đá vào 10 quả rồi mà nhóc vẫn không cướp được bóng thì nhóc thua, phải mời anh uống nước."

Anh cười rất sung sướng, như thể chắc chắn tôi sẽ thua, mà tôi cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, dũng cảm gật gật đầu.

Sau đó nghĩ lại, có lẽ anh ấy thấy tôi đứng đó một mình, nên mới gọi tôi vào chơi cùng cho vui. Nhưng anh ấy không biết rằng, sự xuất hiện của anh ấy, đã thay đổi cả cuộc sống của tôi.

Lần đó, tôi chơi rất mệt, vì tôi chưa từng đá bóng nên tôi bị anh ấy xoay vòng vòng, sau đó nhẹ nhàng vượt lên đá vào lưới.

Ánh nắng tắt dần trên sân cỏ, cả người tôi ướt đẫm mồ hôi. Lúc đó đã gần hết cuộc chơi và tôi vẫn không thể cướp được bóng, nhưng tôi không bỏ cuộc, tập trung tinh thần nhìn anh ấy, cố gắng đuổi theo anh.

Có lẽ thấy sắp hết cuộc thi, nên anh ấy cũng dần mất cảnh giác, buông lỏng nên vào một khoảnh khắc, tôi thật sự cướp được bóng của anh.

"Oa! Nhóc con, giỏi ghê! Không ngờ nhóc cướp được bóng thật! Anh ấy rất ngạc nhiên nhìn tôi, sau đó gật gật đầu: "Tuy không cao nhưng lực khá bền lại kiên trì nữa, không chịu bỏ cuộc."

Tôi mệt bở hơi tai, ngồi sụp xuống đất, thở dồn dập, tôi biết tôi thắng rồi, hơn nữa tôi biết tôi đã yêu môn bóng đá này rồi. Nếu hỏi bóng đá ảnh hưởng đến tôi như thế nào thì tôi nghĩ là tinh thần gặp khó không nản, càng bị cười chê thì càng phải cố gắng nghĩ cách thắng cuộc và sau đó cười to hơn người cười mình.


Đến nay tôi vẫn giữ được sự kiên trì và dũng cảm ấy, tôi biết rất rõ rằng tôi không phải là kiểu người trời sinh tài giỏi nhưng tôi có thể dùng sự cố gắng nỗ lực của mình để bù lại.

Tôi không thông minh, nhưng tôi có thể chăm chỉ đọc sách, đọc nhiều hơn người ta; tôi không đẹp trai, nhưng tôi có trái tim chân thành hơn biết bao người; tôi không cường tráng, nhưng tôi có thể luyện tập thể dục thể thao, vẫn có thể dùng kiểu bế công chúa để bế người tôi yêu.

Chỉ cần luôn chạy về phía mình muốn, kiên trì không từ bỏ thì kỳ tích có thể sẽ xuất hiện, kỳ tích chính là cách nói khác của sự nỗ lực. Càng bị cười chê thì càng không được nhận thua, càng phải kiên cường. Cho dù không thông minh bằng người khác, cho dù cuộc sống khó khăn đến mức không thể khó khăn hơn, thì cũng phải cười mà nói: "Đến đây, xem ai mới là người cười cuối cùng!"

Tuổi trẻ là để phấn đấu, nếu bạn thích cái gì, có mơ ước gì, có thể đi thực hiện. Nếu có người cười bạn, bạn cũng đừng vội phủ định bản thân. Hãy thử kiên trì xem xem, trăm hay không bằng tay quen, làm đi làm lại một việc, bạn cũng có thể giỏi như người ta, thậm chí là giỏi hơn.

Không từ bỏ, chính là một trong những nhân tố quan trọng của những bàn thắng, đây là đạo lý mà tôi học được từ bóng đá. Thắng thua là chuyện thường tình, dù cho có thua một lần, nhưng không có nghĩa là bạn không còn cơ hội thắng, cuộc đời còn dài, vì thế, lạc quan mới là thứ bạn cần.

Nếu một ngày nào đó, tôi bị cuộc sống đẩy ngã, tôi cũng sẽ xem như không có chuyện gì mà đứng lên và sau đó nói với cuộc sống: "Này, sao ngươi có thể vô dụng thế, không đẩy ngã nổi ta. Vậy thì tiếp theo ta sẽ tìm cách thắng ngươi!"

Theo CafeBiz